Hãy hỏi chính ông : “ Tất cả xảy ra với ai ?” Vận dụng mọi thứ như một cơ hội để đi vào bên trong. Thắp sáng con đường ông đi bằng cách đốt cháy tất cả mọi chướng ngại trong cường độ của tánh biết. Khi ông tình cờ tham ái hay lo sợ thì không phải tham ái hay lo sợ là không đúng và phải ra đi, mà chính con người tham ái và lo sợ phải ra đi. Vấn đề không phải là đấu tranh với tham ái và lo sợ – là những gì có thể hoàn toàn tự nhiên và chính đáng mà chính là con người bị chúng thống trị , đó mới chính là nguyên nhân của sai lầm trong quá khứ và tương lai . Con người này cần phải được tìm hiểu cẩn thận , và tính cách hư giả của nó cần phải được thấy rõ thì lúc đó quyền năng của nó đối với ông mới chấm dứt . Xét cho cùng, con người đó chìm xuống mỗi khi ông ngủ. Trong giấc ngủ sâu, ông không phải là một con người có ý thức về chính mình, nhưng ông vẫn sống. Khi ông sống và có ý thức – nhưng không ý thức về chính mình thì ông không còn là một con người . Trong suốt thời gian thức có vẻ như ông đóng tuồng trên sân khấu , nhưng ông là gì khi vở tuồng kết thúc ? Ông là cái ông là trước khi vở tuồng bắt đầu ông là cái gì thì sau khi vở tuồng kết thúc ông vẫn là cái đó . Hãy nhìn chính ông như ông đang trình diễn trên sân khấu của cuộc đời . Sự diễn xuất có thể là xuất sắc hay vụng về , nhưng ông không ở trong vở tuồng mà chỉ đơn thuần quan sát nó , dĩ nhiên với sự chăm chú và đồng tình , nhưng luôn luôn nhớ rõ trong tâm là 1 vở tuồng – cuộc đời – đang diễn ra .

Trích lục từ sách: I AM THAT – Ta là cái đó của Đạo sư SRINISARGADATTA MAHARAJ

Trả lời